Qua đường ở Hà Nội như 'chơi game mạo hiểm'
"Len lỏi giữa hàng chục chiếc xe máy đang lượn vèo vèo khiến tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng tôi cũng qua được mà không xây xát gì", một nữ phóng viên Canada kể về cú mạo hiểm sang đường ở Hà Nội.
Một phụ nữ bán hoa buổi sáng ở Hà Nội. Ảnh: PAMELA ROTH
Pamela Roth viết trên tờ Edmonton Sun rằng băng qua đường ở Hà Nội mang đến cảm giác giống như bị mắc kẹt trong trò chơi điện tử Forgger. Mới đây cô đã kể về chuyến đi đến Việt Nam hồi Tết.
"Cứ đi đi", một người bạn Canada đã ở Việt Nam được một năm, nói với tôi. "Người ta sẽ lượn quanh mình".
Lượn quanh? Anh ta chắc điên rồi, tôi nghĩ khi đang đứng ở một vỉa hè trong khu phố cổ Hà Nội, kiên nhẫn chờ đợi một khoảnh khắc "ngơi nghỉ" của dòng xe máy đang nườm nượp phóng qua trước mặt. Thế mà, cái khoảnh khắc ấy không bao giờ đến. Khoảnh khắc ấy rất khó xảy ra, và đó là lý do tại sao tôi phải lao xuống đường mà đi thôi.
Những con phố nhỏ được xây dựng hơn nghìn năm trước là một nơi diễn ra mọi hoạt động, bất chấp thời tiết lạnh lẽo, u ám bao trùm lấy thành phố suốt cả tháng giêng. Người dân Hà Nội ra đường phải mặc áo khoác, trùm khăn kín mít, dù thời tiết lúc đó khoảng 15 độ C.
Tôi đã trố mắt kinh ngạc nhìn từng dòng xe đạp, xe máy, motor, trong đó có một số xe chở 3 hoặc 4 người đeo khẩu trang của bác sĩ mổ, chầm chậm len lỏi qua những đường phố đông đúc, chật hẹp, với những hàng quán bắt mắt ven đường. Một số xe có gắn những chiếc hộp to ở phía sau , chúng "bò" đi trên đường phố với tốc độ của ốc sên. Một người còn có cả gác gỗ phía đuôi xe để chở bất cứ thứ gì anh ta muốn, dù kích cỡ lớn bé thế nào.
Còi xe đua nhau kêu inh tai, không khí nặng nề vì độ ẩm cao. Xe cộ cứ bình bịch suốt dọc những con đường hẹp và trở nên chậm chạp hơn khi một chiếc xe ô tô cỡ bình thường hòa vào đám đông, giống như những chiếc xe tăng lừ lừ băng đi trong một buổi duyệt binh. Nhưng thật kỳ diệu, tôi không nhìn thấy bất kỳ vụ tai nạn nào cả. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu tại sao khách du lịch được khuyên là không nên lái xe ở đây. Đó có thể là cái bẫy tử thần.
Một phụ nữ bán hoa buổi sáng ở Hà Nội. Ảnh: PAMELA ROTH
Pamela Roth viết trên tờ Edmonton Sun rằng băng qua đường ở Hà Nội mang đến cảm giác giống như bị mắc kẹt trong trò chơi điện tử Forgger. Mới đây cô đã kể về chuyến đi đến Việt Nam hồi Tết.
"Cứ đi đi", một người bạn Canada đã ở Việt Nam được một năm, nói với tôi. "Người ta sẽ lượn quanh mình".
Lượn quanh? Anh ta chắc điên rồi, tôi nghĩ khi đang đứng ở một vỉa hè trong khu phố cổ Hà Nội, kiên nhẫn chờ đợi một khoảnh khắc "ngơi nghỉ" của dòng xe máy đang nườm nượp phóng qua trước mặt. Thế mà, cái khoảnh khắc ấy không bao giờ đến. Khoảnh khắc ấy rất khó xảy ra, và đó là lý do tại sao tôi phải lao xuống đường mà đi thôi.
Những con phố nhỏ được xây dựng hơn nghìn năm trước là một nơi diễn ra mọi hoạt động, bất chấp thời tiết lạnh lẽo, u ám bao trùm lấy thành phố suốt cả tháng giêng. Người dân Hà Nội ra đường phải mặc áo khoác, trùm khăn kín mít, dù thời tiết lúc đó khoảng 15 độ C.
Tôi đã trố mắt kinh ngạc nhìn từng dòng xe đạp, xe máy, motor, trong đó có một số xe chở 3 hoặc 4 người đeo khẩu trang của bác sĩ mổ, chầm chậm len lỏi qua những đường phố đông đúc, chật hẹp, với những hàng quán bắt mắt ven đường. Một số xe có gắn những chiếc hộp to ở phía sau , chúng "bò" đi trên đường phố với tốc độ của ốc sên. Một người còn có cả gác gỗ phía đuôi xe để chở bất cứ thứ gì anh ta muốn, dù kích cỡ lớn bé thế nào.
Còi xe đua nhau kêu inh tai, không khí nặng nề vì độ ẩm cao. Xe cộ cứ bình bịch suốt dọc những con đường hẹp và trở nên chậm chạp hơn khi một chiếc xe ô tô cỡ bình thường hòa vào đám đông, giống như những chiếc xe tăng lừ lừ băng đi trong một buổi duyệt binh. Nhưng thật kỳ diệu, tôi không nhìn thấy bất kỳ vụ tai nạn nào cả. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu tại sao khách du lịch được khuyên là không nên lái xe ở đây. Đó có thể là cái bẫy tử thần.