-HDV là người phục vụ chứ không phải là người kẻ cả ….
So với du khách, HDV hơn họ ở chổ chúng ta đến điểm du lịch này khá nhiều lần nhưng không có nghĩa du khách không biết gì,có thể họ đọc trước khá nhiều tài liệu về điểm tham quan mà họ đến,.vì thế đừng nghĩ rằng họ mới đến lần đầu không biết gì hay điều mình biết,thuyết minh là điều hay nhất .Cần phải đặt chữ Khiêm,và chữ Nhẫn trong công việc phục vụ này.
Sự Định nghĩa này như một cây thứơc nhỏ để Bạn tham khảo và trắc nghiệm xem mình đang ở phân đoạn nào, hay đã lỡ mắc lỗi ở phân mục nào???
Mười bảy năm không nhiều bằng các anh đồng nghiệp mà mình biết nhưng cũng gọi là thâm niên trong cuộc đời HDV này.Cũng đã từng khóc,khóc nhiều nữa đằng khác trong những dấp vấp công việc, rồi lại lau nước mắt phải mỉm cười ,đứng dậy đi làm tiếp cho đến ngày hôm nay. Định nghĩa trên giúp tôi biết mình cần phải làm gì trong các tuyến đường tour inbound lẫn outbound.
Inbound thì dễ hiểu,dễ đi hơn bởi dẫu sao mình nói tiếng ngoại ngữ có sai thì du khách nước ngoài sẽ cảm thông,và đối với du khách Nhật :dẫu tiếng nhật hơi dỡ một chút nhưng bằng gương mặt sáng, nhiệt tình, năng nổ phục vụ cũng đủ thiện cảm trong mắt du khách Nhật.
Nhưng tour outbound lại khó hơn, đây mới thật sự là thử thách lớn.Lợi thế nói bằng tiếng mẹ đẻ nhưng thật sự rất khó chứ không phải dễ .Khi thuyết minh trứơc khách Việt nam chúng ta dễ bị líu lưỡi,sượng sùng,hay lấp bấp.Và mặc dầu bằng tiếng mẹ đẻ nhưng không phải lời nói bình thường mà khi thuyết minh phải có chất của một Văn nói.Nếu không có sự chuẩn bị sẽ bị khách đánh giá ngay là bình thường,là dân chợ.Vì thế, trước khi đi tour outbound,ở nhà tôi thường cầm tậptài liệu hay bài báo,quyển truyện nào đó đọc tới đọc lui, bằng giọng lớn, to, rõ,nhấn nhá,lúc trầm lúc bổng tập giữ quảng cho thật nhuần nhuyễn.Đọc đến đây chắc các bạn nghĩ đâu cần thiết phải vậy,làm vậy chi giống thằng khùng lảm nhảm…Nhưng nhờ vậy Tôi rất tự tin thuyết minh trước những khách có trình độ hơn mình nhiều mà không bị phô…dĩ nhiên bạn cần phải trang bị cho mình thật đầy kiến thức từ phong tục ,tập quán, lịch sử,đời sống thường nhật đến cả những điều kiêng kỵ …
Kể cả in lẫn out cứ mỗi lần đi tour là ít nhiều góp nhặt hiểu biết để trữ đầy trong kho kiến thức của mình.các bạn có đồng ý với mình rằng, dẫu đi mỹ tho, củ chi cả trăm ngàn lần nhưng lâu lâu cũng phát hiện ít nhiều chi tiết mà mình chưa biết,và cũng có những điều chúng ta học được từ khách,đúng không Bạn???
Trước khi bước chân vào Nghề tôi ngây ngô tưởng rằng: Nghề HDV này thật thú vị, được đi rất nhiều nơi mà không phải tốn tiền,được đến những nơi sang trọng,ngồi xe có máy lạnh và đặc biệt có một nhiều khoản thu nhập hấp dẫn, lẫn tiền Tip rủng rỉnh ngoài lương căn bản…thật là một nghề tuyệt vời..!
Thế có thật thế không?
Có thật hấp dẫn như mọi người đã nghĩ như thế không???
Ngoài những điều kể trên, đằng sau vẻ lấp lánh đó là cả quá trình học hỏi, cập nhật thông tin, và cả ý chí bền bỉ chịu đựng .Bạn có đồng ý với mình rằng Nghề HDV là một trong những nghề cực nhất và đúng như câu tục ngữ xưa :”làm dâu trăm họ”.Khi mọi người đi làm thì ta nghĩ, khi mọi người nghỉ thì ta đi làm.Vì là nhân viên chính thức nên không được phép nghỉ vào dịp tết cổ truyền nên đã nhiều năm rồi mình ăn tết xa nhà,bên nhà anh xã mình cũng hiểu thông cảm nên không trách móc .Nghĩ là lương cao nhưng nếu chia thời gian làm việc trong ngày thì bạn thấy chẳng cao tí nào,vì văn phòng làm việc 8 tiếng ,còn chúng ta những anh chị HDV nếu tour đầy đủ ăn tối bình thường thì chúng ta làm việc trên 12 tiếng/ngày.Chưa kể những hôm đón chuyến khuya hơi nguy hiểm cho HDV nữ.
Có bao giờ Bạn chờ đợi bố mẹ mình ăn như chờ đợi chăm chút cho khách không?
Đấy là công việc…tính chất công việc không so sánh được…nhưng có lúc cám cảnh bạn sẽ tự trách mình lo cho Bố mẹ không bằng lo cho khách.họ ốm ho,là đưa thuốc ngay thậm chí còn năn nỉ họ uống thuốc,mình có một lần dắt khách Việt đi Thái lan, khuya đang ngủ,tiếng chuông điện thoại báo thức,đầu dây là người chồng báo rằng:”vợ anh đau bụng dữ dội quá, Thư chạy sang giúp anh.”mình qua thấy chị khách đang ôm bụng đau,mình đưa thuốc panadon thì không uống, bảo xin nước sôi để chầm cho bụng ấm…khuya lơ mà xin bình thuỷ nước sôi cũng khó, ,thời đó không có trang bị bình nấu nước trong phòng,nên phải gọi housekeeping dậy xin.năn nỉ uống thuốc thì bảo không tác dụng đâu,mình hỏi :” chị chưa uống sao mà chị biết?”.Các bạn có biết chị ấy trả lời sao không:”vì mỗi tháng đau bụng kinh vậy mà”….Chạy về phòng mình khóc,và thấy thương Bố Mẹ mình thật nhiều,và cũng thương cho chính bản thân mình vì đã lỡ trót mang nghiệp HDV này mất rồi…
Đi đoàn khách Việt Nam phải đặt chữ:”Nhẫn” và chữ “Khiêm ở trên đầu.Bởi khi không hài lòng một dịch vụ nào đó trong tour, họ sẳn sàng lời lẽ khích bác ,gây ức chế tinh thần rất nhiều,từ chổ ngồi tốt xấu trên xe,trên máy bay,nhà hàng, phòng ốc khách sạn vv..Có khách góp ý chân tình nhưng cũng có khách miệt thị bằng lời nói lẫn hành động….Có khi những lỗi khách quan, không phải lỗi của mình, nhưng trong lúc khách tức giận mà phân tích đúng sai của khách thì có khác gì châm dầu vào lửa,biết khách sai nhưng phải từ tốn,bởi khi “quê” là rất khó “huề”,mà khi huề thì vẫn còn quê…để khách bình tĩnh lại sẽ giải thích sau, và phải biết chọn không gian giải thích nữa, như chỉ ra cái sai cho riêng khách đó thôi, hay trầm trọng hơn là giải thích trứơc cả đoàn….vv…Vì trong lúc nóng, lời nói của mình có khi lại bị khách nắm bắt làm cái cớ,bằng chứng quật lại mình,trong trường hợp này mình chọn giải pháp yên lặng , sau đó giải thích sau. Có HDV địa phương giận quá họ trả lời với khách và họ còn cho là mình nhu nhược,không dám nói,nhưng thật sự trong lúc giận dễ bị bắt bẽ lời nói.”yên lặng” là không cho họ có chứng cớ bắt bẻ mình,và lần đó HDV địa phương Hàn quốc bị đánh giá là hổn hào,vô văn hoá, chanh chua với khách ,còn Trang Thư điềm tỉnh,nhẹ nhàng ….mặc dầu lỗi đó không thuộc lỗi HDV,thuộc về hãng hàng không ASIANA đã sắp chỗ cho đòan sau đuôi máy bay,khách nói có con nhỏ phải sắp lên trên….đúng hay sai gì HDV là người bị trút cơn nóng giận đầu tiên….
Và năm nay,những ngày cuối năm do sự tin tưởng vào khách đi đoàn nên mình đã không thu Passport của khách,và trong đoàn có một chị sang rất sang vì từ đầu đến chân đều mang hàng hiệu,chị ấy đã trốn ở kobe không hẹn ngày quay lại,và sau khi bị thẩm vấn của Tổng lãnh sự mình đã bị cắt tour, cấm visa Nhật bản trong vòng 3 tháng.Một bài học đắt giá cuối năm rằng: không thể nhìn mặt mà bắt hình vong được….Và Bonus năm nay cũng sẽ hát theo bài hát: “Thế là rụng bông hoa… Gạo…”mất rồi.
Tai nạn nghề nghiệp đấy các bạn.
Còn rất nhiều vui buồn tích tụ trong suốt thời gian làm nghề, có những bài học không mua được bằng tiền, rất muốn trải lòng từ đây, nhưng vì khuôn khổ đã quá 1000 từ,nên đành ngưng ở đây vậy, không biết có ích gì cho các bạn trẻ mới vào nghề hay không .Hãy xem như một lời sẽ chia kinh nghiệm bạn nhé.
Vì đã ấn “like” cho bài Chị Yến, mình hối hận vì bài comment ít nhiều đã làm cụt hứng tinh thần gởi bài của các bạn,để chữa lỗi và để hưởng ứng lời kêu gọi của anh Quyền và chị Kim Thanh nên trời bên ngoài đã khuya lắm rồi mà không dám ngủ ,lọ mọ viết cho xong bài này đây .Mình hy vọng anh Quyền và chị Kim Thanh và anh Thảo cũng sẽ có bài đăng chia sẽ kinh nghiệm để kèm theo lời kêu gọi nhé…..Vì không thể kêu gọi mà mình không có bài gởi phải không anh chị??? Kỳ lắm…
Ngày hội HDV Nhật ngữ Sài gòn sắp tới chắc là vui lắm đây, mình không biết được nhận cà chua hay bị ném đá cho những gì đã viết có ngớ ngẫn lắm không ?!,nhưng thực sự mình muốn là người đồng hành cùng chị Yến, dẫu sao thi marathon chạy từ hai người vẫn vui hơn một mình phải không các Anh Chị?
Chúc một ngày mới ,Nắng sẽ tươi hơn…..
Trần Thị Trang Thư (Vietravel)